Đường Xưa Mây Trắng – Con Đường Tìm Về Với Sự An Nhiên

Đường Xưa Mây Trắng – Con Đường Tìm Về Với Sự An Nhiên
Xung quanh bản thân mỗi người chúng ta không thể thiếu sự hiện diện của những người bạn. Có lẽ sẽ không có một người bạn nào trung thành hơn sách. Sách hay cũng giống như bạn tốt, ít và được lựa chọn, chọn lựa càng nhiều, chúng ta càng thưởng thức được nhiều. Và giống như có người đã từng nói: “Đọc một cuốn sách hay cũng giống như trò chuyện với những bộ óc tuyệt vời nhất của các thế kỉ đã qua” đã như nhấn mạnh tầm ảnh hưởng lớn lao cùng giá trị cốt lõi to lớn mà việc đọc sách mang lại. Đường xưa mây trắng chính là cuốn sách mang đến nhiều giá trị nhân văn cùng bài học làm người sâu sắc được tác giả dày công đúc kết để đem đến cho đông đảo bạn đọc trong và ngoài nước. [Bài viết chia sẻ từ Cộng tác viên Phạm Nguyễn Việt Khoa]

Đường Xưa Mây Trắng – Con Đường Tìm Về Với Sự An Nhiên

Nhắc đến cuốn sách Đường xưa mây trắng – Theo gót chân Bụt lại khiến người ta nhớ đến vị tác giả cũng là một thiền sư nổi tiếng mang tên Thích Nhất Hạnh. Ngoài ra, ông còn được biết đến là một nhà văn, một giảng viên, một nhà thơ, nhà khảo cứu, nhà hoạt động xã hội và là người vận động cho hòa bình người Việt Nam. Đường xưa mây trắng là câu chuyện vô cùng lí thú cũng như đầy những triết lí về cuộc đời của Bụt được kể lại một cách cặn kẽ dưới ngòi bút tinh tế của tác giả. Với lối hành văn nhẹ nhàng mà mang nhiều hàm ý cùng lời tự sự sinh động, thu hút thiền sư Thích Nhất Hạnh một lần nữa dẫn dắt người đọc trở về với con đường giác ngộ và nếp sống từ bi vốn luôn hiện hữu ở đâu đó trong lương tri mỗi con người. Cuốn sách cũng giống như một dòng suối mát, xoa dịu tâm hồn và hướng bạn đọc đến những giá trị đích thực và cuộc sống tươi đẹp, không có khổ đau, buồn tủi. 

THEO BƯỚC CHÂN BỤT – BƯỚC CHÂN AN LẠC

Cuốn sách bao gồm tám mươi mốt chương với bảy trăm mười ba trang sách đã đưa đến những câu chuyện và những bài học nhẹ nhàng, gần gũi mà vô cùng sâu lắng. Trong Đường xưa mây trắng tác giả đã cho chúng ta khám phá ra Bụt cũng là một người bình thường như bao người chứ không phải là một vị thần linh nào. Chính nhờ điều đó mà tác giả đã giúp cho người ta khám phá lại Bụt như một con người và lột ra hết các vòng hào quang hay các phép thần thông thần kì mà người ta đã choàng lên cho Bụt. Đây chính là điều đặc sắc ở tác giả bởi lẽ không thấy Bụt như người bình thường thì bản thân người đọc sẽ rất khó tiếp cận với Bụt.  Có lẽ sau khi đọc cuốn sách này bản thân ai cũng cảm thấy được thanh thản, nhẹ nhõm mà hướng theo từng bước chân thong dong, chậm rãi mà vô cùng vững chãi, uy nghiêm của người. Hành trình này của Bụt như chạm đến trái tim tôi, khiến tôi rung cảm không biết bao lần. Nó giống như cách mà Bụt bắt đầu gieo duyên với mọi sự vật trên nhân thế này vậy. Mỗi bước chân của Bụt càng cho mọi người thấy phong thái đĩnh đạc của bậc giác ngộ mà chúng ta vẫn thường ao ước. Những ai trong cuốn sách này của Thiền sư Thích Nhất Hạnh dù giàu sang hay nghèo khó, dù đi đúng đường hay đang đi sai đường cũng đều được nghe những lời răn dạy như soi sáng, rẽ lối để họ có thể tiến đến gần hơn với con đường tu tập, để có thể thoát khỏi kiếp khổ đau. Tiếp xúc với người luôn có suy nghĩ lạc quan, an lạc như Bụt thì bao nhiêu phiền muộn cũng đều tan biến, chỉ còn đọng lại những niềm hạnh phúc, an nhiên. 

MỌI KHỔ ĐAU ĐỀU DO THÁI ĐỘ SỐNG VÀ DO CÁCH NHÌN SAI LẠC CỦA CON NGƯỜI MÀ CÓ.

Theo lời đức Bụt thì đạo đức của mỗi người không nằm ở xuất thân mà nó hiện diện ngay trong hành động của mỗi con người và cũng theo lời Bụt thì bất kể ai cũng có thể trở nên cao quý, đức hạn nhờ vào lối sống có đạo đức. Nhờ vào sự tu tập chân chính và không phân biệt giai cấp mà Tăng Đoàn của Bụt càng nhận được nhiều sự tin tưởng và yêu quý của mọi người. Nhưng mâu thuẫn là điều không thể nào tránh khỏi và những giải pháp để giải quyết những mâu thuẫn chính là tiền đề ra đời của các giới luật. Trong cuốn sách này Bụt đã chỉ ra một điều rất đúng đắn: Con người sở dĩ hụp lặn trong khổ đau chính là vì nhận thức sai lầm của mình. Những tham đắm, giận hờn, kiêu căng, nghi ngờ, tật đố và sợ hãi đều phát sinh từ gốc vô minh. Nếu mỗi người trong chúng ta biết tìm cách tĩnh tâm để nhìn lại, để quán chiếu sâu sắc vào lòng sự vật thì ai cũng có thể đạt đến sự hiểu biết, từ đó làm tiêu tan đi mọi phiền não, tạo được những niềm tin yêu và sự chấp nhận.
“Con người muốn yêu thương thì phải hiểu biết.”
Hiểu biết chính là cánh cửa giải thoát. Mà muốn hiểu biết thì con người phải sống thức tỉnh từng giây, từng phút để biết được những gì đang xảy ra trong ta và chung quanh ta điều đó có thể giúp chúng ta tránh khỏi những ý nghĩ, lời nói, động tác gây nên đau khổ cho mình và cho kẻ khác. Và chỉ khi mọi loài hiểu biết lẫn nhau thì sẽ không còn nhiều đau khổ. Qua những lời dạy tâm đắc của Bụt chúng ta càng được nuôi dưỡng thêm lòng yêu thương và khi đó ta sẽ nhận ra một cái đẹp không bao giờ tàn hoại và không gây đau khổ chính là lòng từ bi và tâm giải thoát. Cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi đau khổ nhưng đó cũng chỉ là một mặt của cuộc sống. Sự sống còn một mặt khác: đó là sự có mặt của màu nhiệm. Nếu chúng ta tiếp xúc với những màu nhiệm tuyệt vời ấy thì bản thân mỗi người sẽ có niềm vui và sự an lạc. Cuộc đời cần lắm những tình yêu thương nhưng tình yêu thương ấy không phải dựa trên dục vọng, đam mê hay vướng mắc, phân biệt, kì thị mà nó phải xuất phát từu chính tấm lòng từ bi. Hạnh phúc càng được Bụt định nghĩa một cách rõ ràng hơn: Đó là một cuộc sống thanh thản, bình dị và có tự do. 

Đường Xưa Mây Trắng – Con Đường Tìm Về Với Sự An Nhiên

CHẮN CHẮN VẤN ĐỀ NÀO CŨNG CÓ CÁCH GIẢI QUYẾT

Và có lẽ xuyên suốt cuốn sách điều mà tôi tâm đắc nhất chính là bài học không bao giờ bỏ cuộc từ Bụt. Khi gặp khó khăn, mặc nhiên nếu tâm không vững thì rất dễ sinh ra thói nản lòng, từ bỏ. Nhưng ta đâu biết rằng không gì là dễ dàng ngay từ ban đầu. Phải có thất bại mới có thành công. Phải từ những mâu thuẫn, khó khăn ta mới tìm ra giải pháp ổn thỏa. Cuộc sống luôn công bằng, ai cũng có hai mươi tư giờ để chiến đấu. Vì thế mà ta phải tìm cách để mọi người có cơ hội đồng đều để vươn tới, không ngừng nỗ lực, phấn đấu để thực hiện hoài bão của mình cũng như hoàn thiện những phần còn thiếu sót cũng như nhân phẩm của mỗi cá nhân. Ngoài ra, chúng ta cũng không nên phí bỏ thì giờ quý báu của mình để la cà nói chuyện phiếm, để ngủ vùi, bản thân không nên tự đánh mất chính mình trong danh lợi và tham dục. Chúng ta cần biết tiết chế tham dục, tránh xa kẻ ác và lười biếng. Đặc biệt là không bao giờ tự mãn với những kiến thức và trình độ chứng đắc thấp thỏi. Chỉ khi làm được những điều này con người mới có thể tinh tiến hơn và đạt đến những thứ cao hơn và xa hơn trong cuộc sống vô thường này.
“Máu ai cũng đỏ, nước mắt ai cũng mặn, tất cả chúng ta đều là con người. Ta phải tìm cách để mọi người có cơ hội đồng đều và vươn tới và thực hiện hoài bão của mình cũng như hoàn thành nhân phẩm của mình..”
Mỗi chương trong cuốn sách Đường xưa mây trắng như những hạt ngọc quý để chúng ta chiêm nghiệm, mở rộng hiểu biết cũng như đúc kết thêm cho mình những kinh nghiệm quý giá để ta như càng hiểu rõ hơn về cuộc đời để ta có một cuộc sống hạnh phúc, an vui, làm giảm đi những ưu phiền, hướng tới những điều thiện lương, tươi đẹp trong cuộc sống. Cuốn sách chính là kho tàng quý giá mà Thầy Thích Nhất Hạnh đã tâm đắc ghi chép lại và đem đến cho rộng rãi mọi người, không phân biệt tuổi tác, xuất thân hay địa vị trong xã hội. Nó chính là viên thuốc chữa lành mọi khổ đau của nhân loại và là một trong những tác phẩm xuất sắc nên được bạn đọc biết đến rộng rãi. Bài viết chia sẻ từ Cộng tác viên Phạm Nguyễn Việt Khoa

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *